Tại sao nên đọc bài này?
- None. Chỉ là một vài suy nghĩ của mình
Lên thuyền
Khi bạn nhảy lên một chiếc thuyền, cùng những người đồng hành, bạn chèo thuyền để đi tới một nơi mà bạn cũng chả rõ là nơi nào, nhưng mọi người đều vậy…
Cảnh 1:
Bạn lên thuyền, thấy mấy thằng xung quanh bèo quá, chèo bục mặt mà không đi nhanh được, có đứa còn chả thèm chèo mà ngồi chỉ chơi đợi tụi xung quanh gánh. Ra là do động tác của tụi nó không đúng kĩ thuật. Mà mình góp ý có khi tụi nó lại ko nhận còn “cách ly” mình nữa. Nên thôi tụi nó làm sao mình làm vậy vậy, hòa nhập cộng đồng vẫn hơn. “Tao hơn khối tụi mày, do tao… dấu nghề thôi” – bạn tự mãn
Cảnh 2:
Bạn muốn thuyền phải đi nhanh hơn. Bạn chọn nỗ lực hết mình để góp phần cho chiếc thuyền này đi nhanh hơn. Tuy nhiên bạn cũng ngại góp ý cho mấy người xung quanh. Hòa nhập cộng đồng vẫn hơn mà
Cảnh 3:
Bạn biết sức của mình thì cũng chả ảnh hướng mấy, bạn quyết định cố gắng nhiều hơn, đồng thời bạn cũng làm đủ cách cho những người xung quanh chèo nhanh hơn
Cảnh 4:
Sau khi nỗ lực đủ kiểu, bạn thấy mọi thứ vẫn vậy, có thể là nó có đi nhanh hơn, nhưng cũng chả nhanh hơn bạn kì vọng. Bạn trách con thuyền này, bạn trách những người xung quanh, rồi bạn trách chính bản thân mình. Bạn có quyết định mạo hiểm của riêng mình: Nhảy bỏ khỏi con tàu đó với mong muống tìm một con thuyền khác mà có tụi “cùng hội cùng thuyền” giỏi hơn
Cảnh 5:
Sau một thời gian chầm kẻm, cuối cùng bạn cũng tìm được con thuyền trông “có vẻ phù hợp với định hướng tương lai”, bạn nhảy lên thuyền với tâm trạng phấn khởi, tinh thần phơi phới “bố mày sẽ thay đổi thế giới này”. Bạn học được nhiều hơn, việc trèo thuyền của bạn cũng được nhiều người coi trọng hơn, bạn bắt đầu có impact, tuy chưa thể “thay đổi thế giới” nhưng bạn cũng có vài thành tựu
Cảnh 6:
Bạn đang ở trong con thuyền khá tốt, tuy nhiên không thể gọi là hoàn hảo được. Có vài người trong đó cũng “ăn rồi ngồi không”, cũng có một vài người cạnh tranh trong công việc của bạn. Thoáng qua trong đầu bạn có suy nghĩ “tại sao mình phải trèo thuyền nhỉ?”, “đi hoài mà có thấy tới đích đâu”
Cảnh 7:
Bạn đang ở trên một con thuyền tốt, bạn tốt, người xung quanh tốt, nói chung mọi thứ tốt, ngoại trừ tâm trạng của bạn. Quá chán! Bạn quyết định nhảy mọe nó xuống sông, bỏ lại mấy người trên thuyền. Trước lúc nhảy xuống, có vài người hỏi bạn nhảy xuống rồi định làm gì? Bạn cũng chả biết, bạn cứ nhảy xuống đại thôi
Cảnh 8:
Bạn đang “lạc trôi”… theo đúng nghĩa đen trên dòng sông này. Éo biết đời mình sẽ trôi đi đâu luôn. Bạn kệ mọe mọi thứ, kệ mọe mọi con thuyền ngang qua, kệ luôn cả những lời nói bủa vây lấy tâm hồn này.
Cảnh 9:
Bạn có một ý tưởng fukin “điên rồ” bạn đi bộ ngược lại dòng sông, “bố mày thích vậy!” – bạn tự thì thầm trong đầu. Đi một hồi, cuối cũng nó cũng dẫn bạn tới một nơi cực kì quen thuộc… vạch xuất phát
Cảnh 10:
Bạn tự nhiên thấy có hứng khởi lại với việc chèo thuyền, bạn nhớ những cảm giác hào hứng khi chèo cùng động đội, cũng không quên những đồng đội “ăn rồi ngồi không”, bạn nhớ những nơi mà mình đã từng đi qua. Nếu được quay lại đó thì tốt quá nhỉ. Lần này bạn suy nghĩ sẽ tự tạo con thuyền của riêng mình, tuyển chọn những người cùng suy nghĩ với mình để đi
Cảnh 11:
Bạn đẩy chiếc thuyền mới làm ra khơi, chiếc thuyền dù mang nhiều tâm huyết nhưng nhìn chung thì… dưới trung bình. Vừa ngồi lên là rung lắc dữ dội nhưng thôi, cũng được, vừa đi vừa sửa… Thứ duy nhất không rung lắc là… giấc mơ của bạn.
Kết
Mình viết một vài suy nghĩ vẩn vơ, có thể việc “lên thuyền” giống như việc bắt đầu join vào một team mới, bắt đầu làm một thứ gì mới, hay đơn giản hơn nhiều là bị ném vào một project nào đó.
Đôi khi bạn được chọn, đôi khi hoàn cảnh chọn cho bạn.
Bạn chọn câu chuyện của mình kết thúc ở cảnh mấy?
Các bài viết “lan quyên”
Nguồn: viblo.asia